Những bài văn tả người
Đề bài: Em hãy
tả hình dáng và tính tình cô giáo (thầy giáo) đã dạy em trong những năm học
trước mà em nhớ nhất. Tôi
đã học rất nhiều cô, nhưng người để lại cho ấn tượng sâu sắc nhất là cô Thành
dạy tôi năm lớp bốn.Từ xa, tôi đã
nhận ra cô bởi dáng đi nhanh nhẹn, hoạt bát. Cô thường mặc những bộ quần áo
giản dị, sẫm màu phù hợp với độ tuổi. Khuôn mặt cô hình trái xoan với nước da
rám nắng. Cô có đôi mắt đen láy, rất đẹp làm tăng thêm vẻ thanh mịn, cong cong
của cặp lông mày. Đôi mắt ấy nhìn chúng tôi một cách trìu mến, thân thiện. Cái
mũi của cô thanh thanh, cao cao, bên dưới là chiếc miệng luôn mỉm cười cùng hàm
răng trắng bóng, đều đặn nổi bặt cặp môi tươi tắn. Mái tóc cô hơi xoăn, đen óng
ả buông xuống ngang vai. Trông cô thật bao dung, dịu hiền.Cô luôn luôn
được mọi người yêu quý. Giờ lên lớp, cô giảng bài rất dễ hiểu, hấp dẫn, giọng
nói của cô rõ ràng, nét mắt vui tươi. Mỗi khi có bài khó, chỗ nào chưa hiểu,
mạnh dạn hỏi, cô đều tận tình giảng lại. Vào giờ ra chơi cô còn giành thời gian
để trả lời những câu hỏi của chúng tôi. Không những cô coi trọng môn Toán,
Tiếng Việt cô còn giúp chúng tôi đạt điểm tốt trong tất cả các môn. Mỗi khi bạn
nào mắc khuyết điểm cô đều nghiêm khắc phê bình nhưng cô chưa bao giờ phải xỉ
mắng một học sinh nào. Với tấm lòng nhân ái cô vận động chúng tôi cùng cô quyên
góp tìên ủng hộ các bạn nghèo vượt khó. Những việc làm của cô làm tôi
không thể quên được, nó luôn đọng lại trong tim tôi.Tôi coi cô như
người mẹ thứ hai của tôi. Mai đây khôn lớn, những kiến thức mà cô Thành và các
thầy cô khác đã dạy tôi sẽ trở thành hành trang để tôi bước vào đời. Tôi sẽ
không quên mái trường thời thơ ấu này và hình ảnh cô đã dạy dỗ tôi. Đề bài: Tả hoạt động đang giảng bài cô giáo (thầy
giáo) trong một tiết học trước mà em nhớ nhất.Hôm nay là thứ ba, lớp em có tiết kể chuyện. Ngay trong
tiết học đó, cô giáo Ngân trông thật là duyên dáng và đầy kính mến. Sau khi tiếng trống trường giòn
giã vang lên. Cô Ngân bước vào lớp. Hôm nay cũng như bao buổi học khác. Trông
cô thật là giản dị nhưng gần gũi và dễ mến. Cả lớp em đứng nghiêm chào cô.
"Cô chào cả lớp, hôm nay chúng ta học bài nhé!”. Nụ cười của cô như nụ hoa
sớm hé nở mới dịu dàng, dễ mến làm sao! Mái tóc của cô mượt mà đen óng lúc nào
cũng thơm mùi hoa bưởi, mùi bồ kết nấu với lá chanh. Khuôn mặt của cô tròn đi
cùng với nước da trắng. Đôi mắt cô đen và sâu nhìn chúng em trìu mến.
Chiếc áo dài màu hồng hôm nay cô mặc càng làm cho dáng cô thêm mềm mại
hơn. Đôi guốc cao gót màu hồng có vẻ như làm cô cao thêm nhiều.
Tiết học bắt đầu. Hôm nay chúng em học bài "Tiếng vĩ cầm ở Mĩ Lai”. "Cả
lớp em còn đang không biết Mĩ Lai ở đâu nên rất tò mò. Cô cầm viên phấn trắng
viết lên bảng. Chữ của cô mới đẹp làm sao. Từ tay cô, dòng chữ nắn nót “Tiếng
vĩ cầm ở Mĩ Lai” hiện ra trước mắt em. Cô bắt đầu kể, cả lớp em yên lặng nghe
cô kể. Giọng cô thật trầm ấm, lúc trầm lúc bổng. Theo lời cô, chúng em như được
đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng và tàn bạo, vô nhân tính của những
người lính Mĩ tàn ác kia. Khi cô kể đến đoạn lính Mĩ xả súng vào đoàn người dân
vô tội, giọng cô như nghẹn lại, cô quay mặt đi. Em chợt nhìn thấy cô quay ra
cửa, cô đưa tay vội quệt giọt nước mắt lăn trên má. Không gian như chìm xuống.
Gió như ngừng thổi để nghe cô kể. Cả lớp em ai cũng rưng. Rồi cô kể đến đoạn
người cựu chiến binh Mĩ đến Mĩ Lai kéo những khúc nhạc vĩ cầm như một lời tạ
tội với linh hồn những người đã khuất. Giọng cô vui hẳn lên. Nghe nó sao trong
trẻo và thánh thiện quá vậy. Lòng em cũng vui sướng biết nhường nào. Bây giờ đến phần tập kể chuyện.
Cô đi xuống dưới lớp ân cần chỉ bảo tận tình chúng em. Bạn Hoa lúng túng,
chưa nhớ rõ được nội dung câu chuyện, cô đã gợi ý bằng những lời nhẹ nhàng. Thế
là bạn ấy nhớ lại và kể được cả đoạn của mình. Bạn Hùng học giỏi văn lên
đã kể trôi chảy và cô rất vui, cho bạn điểm 10. Cả lớp em ai cũng muốn được cô
gọi kể trước lớp. Cô khen cả lớp và thưởng cho cả lớp một tràng vỗ tay giòn
giã. Cô cười rất tươi. Em ngắm nhìn cô, thấy cô lúc đó thật đẹp. Em biết cô rất
hài lòng về những điều cô đã dạy cho chúng em. Cô ơi, dù mai em có xa ngôi
trường này, em sẽ mãi nhớ bóng hình của cô. Nhớ những điều cô đã kể cho em có
một vụ thảm sát ở Mĩ Lai đau thương như thế. Em hứa với cô sẽ cố gắng học giỏi
để xứng đáng là học trò của cô. Cô ạ, một ngày không xa em sẽ đến Mĩ Lai, em sẽ
thắp nén hương thơm để tưởng nhớ những người dân vô tội. Cô Ngân ạ. Nhờ cô em
thêm yêu đất nước mình hơn.Đề bài: Tả ông emCứ đến dịp nghỉ hè, bố me lại cho tôi về
quê. Bước vào trong nhà, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên và kèm theo
một cái xoa đầu: “Ôi! Đứa cháu yêu của ông đã về, năm nay kết quả học tập của
cháu thế nào, có tốt không?” Đó chính là giọng nói của ông tôi đấy và cũng là
người mà tôi yêu quý nhất trong nhà. Năm
nay, ông tôi đã chin mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn còn minh mẫn. Ông không còn khỏe
mạnh như xưa nữa mà gầy hẳn đi. Khuôn mặt in sâu những nếp nhăn vất vả. Đôi mắt
đã mờ đục, không còn được tinh nữa nên mỗi khi đọc báo thì phải đeo kính, nhưng
đôi mắt ấy luôn luôn nhìn tôi với một vẻ trìu mến, hiền từ. Mái tóc ông bạc trắng
như cước làm ông giống như một ông bụt có tấm lòng nhân hậu trong những câu
chuyện tổ tích bước ra vậy. Đôi bàn tay gầy gầy xương xương, rám năng, luôn run
run mỗi khi làm việc. Nước da không còn hồng hào nữa mà đen xạm đi vì nắng.
Răng của ông đã rụng nhiều nhưng nhờ đeo thêm hàm rẳng giả nên nụ cười vẫn còn
tươi. Ông ăn mặc rất giản dị, với những bộ quần áo được may bằng vải thô màu
sang và đi đôi dép cao su màu nâu của bộ đội. Vào
những buổi sang sớm, khi mặt trời bắt đầu từ từ nhô lên sau những dãy núi, màn
sương trắng mỏng của ban đêm còn chưa tan hết thì đấy là lúc ông tỉnh dậy và
cũng là người dậy sớm nhất nhà. Ra sân, ông hít căng lồng ngực tận hưởng không
khí trong lành dễ chịu của buổi sang. Năm nay, tuổi của ông đã cao mà vẫn dậy sớm
để tập thể dục. Nhìn động tác ông xoay người, cúi xuống thì mới thấy hồi còn trẻ
ông rất dẻo dai và nhanh nhẹn làm sao. Sau khi tập thể dục xong, ông thường làm
bữa sang cho cả nhà. Mặc
dù năm nay ông đã chin mươi hai tuổi, nhưng ông vẫn rất chăm chỉ. Ông rất tích
cực tham gia các hoạt động xã hội và các chương trình của nhà văn hóa đề ra. Có
một lần ông nói với tôi rằng: “Từ hồi còn nhỏ ông đã là một cậu bé rất yêu quý
thiên nhiên”. Cho nên ông rất thích trồng cây, chăm sóc cây cảnh những chú sâu
tinh nghịch nào mà đến quấy phá khu vườn của ông là ông đi bắt ngay rồi lấy nước
đi tưới cho cây. Cứ mỗi khi rảnh rỗi là ông lại ngồi vót tre hoặc đi cho gà ăn.
Vào những buổi trưa hè nóng bức, ông thường lấy chiếc võng, chiếc quạt nan và
chiếc đài ở trong nhà ra và hconj những chỗ có bóng râm của cây để mắc võng rồi
nằm lên, nghe đài phát thanh, tay phe phẩy chiếc quạt nan. Vào những đêm trăng,
ông thường lấy cái ghế mây trong nhà ra hiên ngồi kể chuyện cổ tích cho tôi và
một vài đứa trẻ con trong làng nghe. Con cháu nhà mình mà có làm điều igf sau
trái thì ông không hề quát mắng, trách móc mà nhẹ nhàng ôn tồn giảng giải,
khuyên bảo. Ông rất nhiệt tình khi hàng xóm nhờ một việc gì đó nên mọi người
trong làng ai cũng kính trọng và quý mến ông. Mọi
người ai ai cũng chúc thọ cho ông nhưng riêng tôi, tôi sẽ cố gắng học hành chăm
chỉ, ngoan ngoãn để làm ông vui lòng, sống lâu trăm tuổi. Tôi rất yêu quý và
kính trọng người ông của mình.
Đề bài: Tả ông emCứ đến dịp nghỉ hè, bố me lại cho tôi về
quê. Bước vào trong nhà, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên và kèm theo
một cái xoa đầu: “Ôi! Đứa cháu yêu của ông đã về, năm nay kết quả học tập của
cháu thế nào, có tốt không?” Đó chính là giọng nói của ông tôi đấy và cũng là
người mà tôi yêu quý nhất trong nhà. Năm
nay, ông tôi đã chin mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn còn minh mẫn. Ông không còn khỏe
mạnh như xưa nữa mà gầy hẳn đi. Khuôn mặt in sâu những nếp nhăn vất vả. Đôi mắt
đã mờ đục, không còn được tinh nữa nên mỗi khi đọc báo thì phải đeo kính, nhưng
đôi mắt ấy luôn luôn nhìn tôi với một vẻ trìu mến, hiền từ. Mái tóc ông bạc trắng
như cước làm ông giống như một ông bụt có tấm lòng nhân hậu trong những câu
chuyện tổ tích bước ra vậy. Đôi bàn tay gầy gầy xương xương, rám năng, luôn run
run mỗi khi làm việc. Nước da không còn hồng hào nữa mà đen xạm đi vì nắng.
Răng của ông đã rụng nhiều nhưng nhờ đeo thêm hàm rẳng giả nên nụ cười vẫn còn
tươi. Ông ăn mặc rất giản dị, với những bộ quần áo được may bằng vải thô màu
sang và đi đôi dép cao su màu nâu của bộ đội. Vào
những buổi sang sớm, khi mặt trời bắt đầu từ từ nhô lên sau những dãy núi, màn
sương trắng mỏng của ban đêm còn chưa tan hết thì đấy là lúc ông tỉnh dậy và
cũng là người dậy sớm nhất nhà. Ra sân, ông hít căng lồng ngực tận hưởng không
khí trong lành dễ chịu của buổi sang. Năm nay, tuổi của ông đã cao mà vẫn dậy sớm
để tập thể dục. Nhìn động tác ông xoay người, cúi xuống thì mới thấy hồi còn trẻ
ông rất dẻo dai và nhanh nhẹn làm sao. Sau khi tập thể dục xong, ông thường làm
bữa sang cho cả nhà. Mặc
dù năm nay ông đã chin mươi hai tuổi, nhưng ông vẫn rất chăm chỉ. Ông rất tích
cực tham gia các hoạt động xã hội và các chương trình của nhà văn hóa đề ra. Có
một lần ông nói với tôi rằng: “Từ hồi còn nhỏ ông đã là một cậu bé rất yêu quý
thiên nhiên”. Cho nên ông rất thích trồng cây, chăm sóc cây cảnh những chú sâu
tinh nghịch nào mà đến quấy phá khu vườn của ông là ông đi bắt ngay rồi lấy nước
đi tưới cho cây. Cứ mỗi khi rảnh rỗi là ông lại ngồi vót tre hoặc đi cho gà ăn.
Vào những buổi trưa hè nóng bức, ông thường lấy chiếc võng, chiếc quạt nan và
chiếc đài ở trong nhà ra và hconj những chỗ có bóng râm của cây để mắc võng rồi
nằm lên, nghe đài phát thanh, tay phe phẩy chiếc quạt nan. Vào những đêm trăng,
ông thường lấy cái ghế mây trong nhà ra hiên ngồi kể chuyện cổ tích cho tôi và
một vài đứa trẻ con trong làng nghe. Con cháu nhà mình mà có làm điều igf sau
trái thì ông không hề quát mắng, trách móc mà nhẹ nhàng ôn tồn giảng giải,
khuyên bảo. Ông rất nhiệt tình khi hàng xóm nhờ một việc gì đó nên mọi người
trong làng ai cũng kính trọng và quý mến ông. Mọi
người ai ai cũng chúc thọ cho ông nhưng riêng tôi, tôi sẽ cố gắng học hành chăm
chỉ, ngoan ngoãn để làm ông vui lòng, sống lâu trăm tuổi. Tôi rất yêu quý và
kính trọng người ông của mình.
Đề bài: Tả cô giáoNăm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời
gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp
của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp
bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em
không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững
cắp sách tới trường. Cô
có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu
nhất trong những ngay em còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn
xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ
quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo
phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em.
Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má
cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong
vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho
chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn
ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng
hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao thông minh ấy là đôi
lông mày vòng nguyệt cân đối tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú. Cô
Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh.
Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em:
Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng
em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu
và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn
bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn
sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ
sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi
sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các
con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận
cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và khi
đó, lớp em vỗ tay rào rào. Giờ
đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi
han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy
dỗ. Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến
thương...”. Vâng!
Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô - người mẹ đã đưa em đón những tia nắng đầu
tiên của cuộc đời.
Đề bài: Tả thầyNếu có ai hỏi: “Người thầy, cô giáo em
quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?” Thì em sẽ không ngần
ngại mà trả lời ngay: “Đó là thầy Nha”. Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em
năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình. Mặc
dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp
1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay
trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy
hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. Các
chữ cái a, ă, â,… chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như
bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà
lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: “Thật là ngược đời”. Một hôm, khi tới giờ tập viết – tiết học
căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy
vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy
bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu
em: -
Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy. Rồi
thầy quay xuống lớp kêu to: -
Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào! Nhìn
sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ
thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định
sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói
ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về
hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy: -
Thầy ơi, em có chuyện muốn nói. Thầy
đưa mắt nhìn em, hỏi: -
Thăng em, em có chuyện gì thế? Nghe
thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp
a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu: -
Thưa th…â…ầy, chuyện ngày hôm qua em… -
Chuyện ngày hôm qua nó làm sao? Em
bật khóc: -
Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót
bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của … bàn tay trái ạ. Nghe
em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau,
khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo: -
Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần
mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi,
em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải
nữa đâu nhé! Về đi. Em
mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng
mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy. Bấy
giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi
thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi
mãi theo em đến suốt cuộc đời
Đề bài: Tả một em bé đang tuổi tập đi tập nóiTrong gia đình
em có một nàng công chúa nhỏ đáng yêu là bé Kẹo. Em đã được 24 tháng tuổi.Kẹo thật bụ bẫm
nên trông bé như một chú gấu bông xinh xắn, dễ thương. Tóc em là tóc tơ, lưa
thưa như những ngọn cỏ non mới mọc bay trong gió. Khuôn mặt Kẹo tròn trịa, bầu
bĩnh trông thật đáng yêu. Em có làn da mịn màng, hồng hào như một thiên thần
nhỏ dễ thương. Cặp mắt tròn xoe, đen láy dưới hàng lông mi cong và dài của Kẹo
ánh lên vẻ thông minh, nhanh nhẹn. Nó khắc sâu vào tâm trí em dễ dàng như sự
hồn nhiên, trong sáng của trẻ thơ. Cái mũi của nàng công chúa Kẹo hơi tẹt trông
yêu ơi là yêu! Em có má bầu lúm đồng tiền hồng hồng phính ra hai bên như hai
quả cà chua khiến ai đi qua cũng chỉ muốn bẹo mấy cái. Trên đôi môi đỏ thắm,
chúm chím của Kẹo hay rạng ngời nụ cười tươi tắn y như nụ hoa xinh vừa hé mở. Và
mỗi khi nụ hoa ấy bung nở thì để lộ năm cái răng trắng nõn của bé. Em có đôi
bàn tay mũm mĩm hình búp măng cứ nắm chặt vào nhau, ngọ nguậy như những con sâu
đo. Trên đôi bàn tay trắng trẻo ấy được mẹ đeo cho chiếc lắc vòng bạc óng ánh
rất đẹp. Móng tay, móng chân bé như những nụ hồng chúm chím. Ở nhà, miệng em bi
bô suốt ngày không lúc nào nghỉ.Nàng công chúa nhỏ đáng yêu của em không những
dễ thương mà còn rất ngộ nghĩnh. Mỗi lần không vừa ý điều gì hay bị trêu là Kẹo
lại giả vờ khóc, úp mặt xuống gối rồi đợi mọi người đi lại ngẩng đầu lên, nom
thật buồn cười!Mỗi khi tập đi, mẹ và bà phải đỡ bên cạnh nếu
không bé sẽ ngã. Kẹo đi lẫm chẫm, vài bước rồi lại đòi bò.Đặc biệt, mỗi lần ăn em lại tự xúc cháo bằng
thìa nhưng đang ăn thì cô bé tinh nghịch này lại vứt thìa và bò đi chơi chỗ
khác. Bé mỗi lần ăn lại nhai chóp chép trông thật ngộ! Những lúc như vậy Kẹo lại
dang rộng hai chân ra ôm chọn cái mâm.Em thường hay cho bé tập vẽ nhưng mỗi khi vẽ
cô bé nghịch ngợm này lại vẽ ra những nét nguệch ngoạc trông rất buồn cười. Những
lúc như vậy, Kẹo ngỡ em chê xấu nên lại lăn ra ăn vạ đòi mẹ. Lúc ấy, mắt em húp
lại thật đáng yêu! bé rất thích xem phim hoạt hình. Mỗi lần được xem lại reo hò
sung sướng.Em rất yêu quý Kẹo – cô công chúa nhỏ đáng yêu
luôn mang lại niềm vui cho ngôi nhà của em.Đề bài : Tả
một người thân của em
« Bà hiền
như suối trong » Đây là câu thơ mà em rất thích. Bởi vì em rất yêu bà của
em. Bà đã chăm sóc em từ lúc lọt lòng và đã ru em bằng những câu hát ru êm dịu,
ngọt ngào.
Bà em là một
người phụ nữ tần tảo, đầy nghị lực. Bà luôn phải chống chọi với lưng còng. Tóc
bà bạc phơ. Hai má bà đã hóp, thái dương hơi nhô. Trên khuôn mặt bà đã có
nhiều nếp nhăn nhưng bà vẫn có những nét đẹp của bà thời con gái. Đó là khuôn
mặt hình trái xoan, chiếc mũi cao và hàm răng đều. Tuy lưng bà còng, chân
đi chậm nhưng bà vẫn tham công tiếc việc, chẳng mấy khi ngồi không. Từ sáng
sớm, bà đã dậy cho gà ăn, nấu cơm, đun nước, quét nhà, quét sân… Mọi việc
xong xuôi thì bà lại vác cuốc ra vườn cặm cụi xới đất, nhổ cỏ, tưới cây, bón
phân cho cây.
Bà rất hiền và
tốt bụng. Với con, với cháu bà yêu thương hết mực. Lần nào em về với bà, bà
cũng có bánh hay kẹo cho em, khi thì kẹo lộc của bà đi lễ chùa, khi thì bánh
của các bác về thăm nhà biếu bà. Dặc biệt bà chẳng bao giờ quên hỏi han về việc
học hành của em và công việc của bố mẹ em. Bà luôn căn dặn nhắc nhở em về cách
cư sử với mọi người và phải chăm học. Với hàng xóm láng giềng, bà luôn thăm
hỏi, chia sẻ khi ốm đau; giúp đỡ người kém may mắn, gia đình khó khăn.
Em luôn kính
trọng và mong bà sống lâu bởi em luôn hiểu rằng: tình thương yêu bà dành cho em
là vô tận!
Đề bài: Tả một bạn học của em.
Em có rất nhiều
người bạn thân. Nhưng người em yêu quý nhất là bạn Hà Anh, bạn còn được gọi với
cái tên “nhà vô địch nhảy dây”.
Giờ ra chơi hôm
đó, chúng em tổ chức cuộc thi nhảy dây. Đến lượt Hà Anh nhảy. Bàn tay búp măng
của ban nhẹ nhàng cầm lấy chiếc dây, bắt đầu quay “ Một…hai…ba…bắt đầu” – tiếng
“trọng tài” Huyền vang lên. Đôi chân thon thả của Hà Anh lúc lên,
lúc xuống thật nhịp nhàng theo vòng quay đều đều của chiếc dây. những cơn gió
mơn man thổi, mái tóc dầy và đen nhánh của bạn nhẹ bay. bấy giờ, cặp mắt bồ câu
long lanh xinh đẹp của Hà Anh chỉ chăm chú vào chiếc dây. Trên khuôn mặt bầu
bĩnh đã lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng Hà Anh vẫn tiếp tục nhảy. 1/9…456…Hà
Anh dừng lại vì bị vấp dây, nhưng con số 456 khẳng định không ai có thể vượt
qua. Cuộc thi kết thúc “trọng tài” Huyền tuyên bố: “ Hà Anh là người chiến
thắng”. Mọi người vỗ tay khen bạn, Hà Anh cũng cảm ơn nở nụ cười tươi tắn, đôi
môi đỏ hồng càng thêm vẻ duyên dáng. Bạn còn học rất giỏi, hát hay, vẽ đẹp…Hà
Anh thật là một cô bé tài năng và ngoan ngoãn.
Bạn Hà Anh
thật dễ thương, thầy cô, bạn bè đều quý mến. Em cũng rất yêu quý và khâm phục
bạn. Em mong, tình bạn trong sáng của chúng em sẽ mãi mãi bền chặt như câu
thành ngữ “bạn bè con chấy cắn đôi”.
Đề bài: Tả một bạn thân thiết của em
Em có rất nhiều
người bạn thân. Nhưng người em yêu quý nhất là bạn Hương.
Em và Hương chơi
với nhau lâu lắm rồi, chúng tôi quen nhau khi hai đứa được xếp vào cùng một lớp
hai. Từ hồi ấy đến bây giờ đã mấy năm rồi nhỉ? Chà! cũng lâu thật rồi đấy, tuy
vậy nhưng tình bạn của chúng em vẫn thắm thiết như ngày nào. Em và Hương bằng
tuổi nhau, nghĩa là năm nay hai đứa chúng tôi đều mười một tuổi. Tuy thế nhưng
khi đi với Hương em thấy Hương trông có vẻ chững chạc và lớn hơn em nhiều.
Hương đến lớp trong bộ áo đồng phục với chiếc áo trắng và chiếc váy kẻ ca rô
cùng chiếc khăn quàng đỏ được thắt ngay ngắn trước ngực. ở nhà bạn thường mặc
những bộ đồ rất mát mẻ, còn khi đi chơi bạn hay chọn các bộ đồ khoẻ khoắn với
chiếc áo phông cùng với cùng với chiếc quần jeans. Hương có dáng đi thật uyển
chuyển, nhẹ nhàng. Làn da trắng hồng, mịn màng làm tôn lên khuôn mặt bầu bĩnh,
đáng yêu của bạn. Chao ôi! Đôi mắt của bạn thật là đẹp. Đôi mắt to, đen láy,
sâu thẳm và trong đôi mắt đó luôn ánh lên cái nhìn nghịch ngợm của tuổi học trò
nhưng cũng rất dịu hiền. Mái tóc đen óng, mượt mà, luôn được bạn cặp gọn
ra đằng sau gáy bằng chiếc cặp nho nhỏ, xinh xinh. Em yêu nhất là khuôn mặt bạn
mỗi khi vui hay mỗi khi bạn được điểm 10, khi đó khuôn mặt bỗng trở nên tươi
tắn, rạng rỡ hẳn lên, đôi môi đỏ hồng hé nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng,
đều đặn.
Em quý Hương
không chỉ vì nét đẹp đáng yêu của bạn mà là những nết tốt của bạn để
em và các bạn noi theo. Ở lớp Hương luôn tỏ ra là một người
học sinh xuất sắc, lực học về các môn của bạn rất đều. Trong lớp bạn còn rất
chăm giơ tay phát biểu, những bài toán khó chưa thấy bạn nào giải được thì đã
thấy cánh tay búp măng của Hương giơ lên rồi. tuy học giỏi nhưng Hương không hề
kiêu căng mà rất khiêm tốn, những hôm có bài khó các bạn học kém thường nhờ bạn
ấy giảng hộ và Hương vui vẻ nhận lời, hôm nay Hương giảng các bạn chưa hiểu thì
hôm sau Hương lại giảng tiếp cho đến khi các bạn thật hiểu mới thôi. Không
những thế Hương còn là một cây văn nghệ của lớp, giọng hát của bạn như trời
phú: sao mà ấm áp, thiết tha đến thế khi hát về tình thầy trò, mà cũng thật à
nhhí nhảnh, vui tươi khi hát về tình bạn thơ ngây trong sáng của tuổi học trò.
Bạn còn rất lễ phép với người trên, khi gặp các thầy cô trong trường bạn đều
đứng nghiêm chào hỏi lễ phép.
Sau một thời gian
được cùng học, cùng chơi với bạn em đã học được ở bạn rất nhiều tính tốt. Và em
sẽ cố gắng noi gương học tập ở bạn để trở thành một người học sinh xuất sắc
Đề bài : Tả một người thân của em đang làm việc ở
nhà (Trồng cây, chăm sóc cây, nấu ăn, giặt giũ …)
Nếu hỏi rằng em
yêu ai nhất thì em sẽ trả lời là “mẹ”. Mẹ là người nuôi nấng em đến bây giờ, mẹ
dạy cho em cách ăn, cách mặc, cách chào hỏi lễ phép. Hôm nay là ngày chủ nhật,
gia đình em lại được thưởng thức tài nấu bếp của mẹ. Một bữa ăn thật ngon sắp
bắt đầu đây. Để chuẩn bị bữa tối nhanh hơn, em cũng giúp mẹ vài việc lặt vặt.
Mẹ em năm nay đã
bốn mươi tuổi, nhưng trông mẹ còn trẻ lắm. Mẹ có chiều cao khiêm tốn nhưng hợp
với dáng người cân đối của mẹ. Mẹ thường mặc những bộ quần áo hợp thời trang và
lịch sự khi đi làm. Ở nhà, mẹ mặc những bộ đồ thun thoải mái để dễ làm việc
nhà. Tuy vậy, khi đi làm và ở nhà mẹ đều chọn những chiếc áo màu nóng tôn lên
làn da trắng hồng, nõn nà. Hôm nay, sau khi đi chợ về. Khuôn mặt trái xoan của
mẹ lấm tấm những giọt mồ hôi trông thật đẹp. Nó càng rực rỡ hơn nhờ đôi mắt đen
hai mí chớp chớp của mẹ. Đôi mắt ấy không còn đẹp như trước nữa, nó đã xuất
hiện những vết chân chim và vết quầng thâm đen. Nhưng đôi mắt ấy vẫn biết khóc,
biết cười, biết yêu thương và dạy bảo con cái, đôi mắt ấy vẫn toát lên nghị
lực, mạnh mẽ vì chồng vì con, vì gia đình của mẹ. Tuy khá mệt nhưng mẹ vẫn tươi
cười với chúng em bằng đôi môi đỏ hồng ấm áp. Đôi môi ấy dạy em cái tốt, cái
xấu, đôi môi ấy đã đưa em vào giấc ngủ bằng những câu chuyện cổ tích thần kỳ
hay bài hát ru ấm áp, hiền dịu. Mẹ xách giỏ vào nhà, chia thức ăn vào từng rổ
rồi rửa sạch sẽ. Mẹ nhờ em vo gạo thật kỹ rồi đặt vào nồi cắm điện. Trong khi
đó, mẹ cẩn thận cắt từng lát thịt. Rồi mẹ rửa rau, em phụ mẹ lặt rau, lặt lá
úa, cọng sâu. Từng cọng râu được bàn tay gầy gầy, xương xương của mẹ lặt một
cách nhanh, khéo. Bàn tay ấy đã làm biết bao công việc khó khăn cực nhọc. Bây
giờ, cơm cũng đã chín, mẹ dùng đũa khuấy lên cho tơi, dễ ăn. Khuôn mặt của mẹ
lúc này đỏ bừng vì nóng. Tuy vậy, nó vẫn xuất hiện nụ cười thật tươi. Mẹ bắc
bếp lên chiên thịt, xào rau, nấu canh. Mẹ nấu thế nào mà mùi thơm lan khắp mọi
nơi. Bữa tối cũng đã xong. Em phụ mẹ lấy bát, đũa ra bàn. Một bữa ăn tối ngon
miệng bắt đầu. Cả nhà quây quần bên nhau thật ấm cúng. Ai cũng khen thức ăn
ngon không chê vào đâu được. Lúc này, em chợt nhìn thấy một nụ cười hạnh phúc
trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của mẹ, một nụ cười mới đẹp làm sao.
Tấm lòng yêu
thương chồng con của mẹ thật bao la, bây giờ em mới hiểu phần nào tấm lòng bao
la ấy. Em sẽ cố gắng học giỏi, vâng lời thầy cô, ba mẹ để đền đáp công ơn nuôi
dưỡng của mẹ. Ôi! Người mẹ hiền yêu dấu của em.
Sưu tầm
No comments:
Post a Comment